Review Em sẽ đến cùng cơn mưa

“Em sẽ đến cùng cơn mưa” câu chuyện của người đàn ông đánh mất hạnh phúc vào tay thần chết. Nhưng rồi rốt cục anh cũng tìm lại chính mình nhờ phép màu tưởng chừng chỉ có trong cổ tích: Đó là gặp và yêu lại Mio-người vợ đầu ắp tay gối đã qua đời một năm- trong cơn mưa tháng 6.

Không phải cuốn sách của những giai điệu ngôn tình

“Em sẽ đến cùng cơn mưa” kèm bìa sách lãng mạn khiến độc giả dễ dàng liên tưởng tới những câu chuyện ngôn tình, với hình mẫu nam chính đẹp trai, giàu có, lịch thiệp.

Nhưng thực ra, Takkun trong câu chuyện cổ tích này lại là hình mẫu mà các chị em đều muốn tránh.
Anh nhạy cảm hơn người bình thường. Anh không có khiếu ăn nói hài hước, mới 29 tuổi đã bệnh tật đầy người.
Với nhược điểm không thể tập trung và rất hay quên, anh phải bỏ dỡ việc học và không thể thăng tiến trong sự nghiệp.
Trong mắt người khác, anh là tên thất bại yếu đuối. Anh như loài động vật ăn cỏ sắp tuyệt chủng trong xã hội những con thú ăn thịt hung dữ.
Vì một chút sai sót trong sơ đầu cấu tạo mà cuộc đời anh rẽ lối. Giàu có, danh vọng, tiền bạc anh chẳng có gì.

Còn vợ anh thì xinh đẹp, quyến rũ, tài năng

Thế gian được vợ thì hỏng chồng. Các cụ đã dạy như thế. Trái ngược với chàng trai không có lấy một ưu điểm nào, vợ anh lại có cả tá thành tích nổi bật. Nàng xinh đẹp, giỏi giang lại nghiêm túc đầy mẫu mực. Nàng là đối tượng theo đuổi của không biết bao chàng trai.

Vậy mà nàng chọn anh chàng Takkun thất bại, nhiều khuyết điểm này. Thay vì sống ở thủ đô Tokyo nhộn nhịp, nàng chọn sống cùng chồng ở thị trấn nhỏ xa xôi.
Thay vì có cuộc sống giàu sang, nàng chọn ở cùng người đàn ông đó trong căn hộ tập thể bình thường.
Thay vì thoải mái du lịch, đi mua sắm, spa, Nàng chọn làm mẹ đứa con trai của một người đàn ông thất bại, hằng ngày chăm sóc gia đình, chăm sóc cậu con trai đang tuổi ăn tuổi lớn.
Một câu chuyện cổ tích đã bắt đầu như thế.

Họ đến với nhau vì tình yêu đã tìm thấy họ

Takkun-Mio đã có gia đình hạnh phúc, người vợ xinh đẹp, tài năng không vì “mớ” khuyết điểm mà quay lưng với anh, bù lại là nguồn động viên tinh thần vô cùng lớn. Cậu con trai kháu khỉnh, mang nửa dòng máu đặc biệt của cha và nửa dòng máu tuyệt vời của mẹ là món quà vô giá họ có.

Đó là động lực sống duy nhất của anh.
Anh như chim cánh cụt mọc cánh bay lên trời xanh, ở trên cao nhìn thấy mọi điều xấu xí phía dưới. Khi đôi cánh biến mất con chim cánh cụt rớt xuống mặt đất.

Tử thần xuất hiện cướp đi người vợ yêu dấu. Anh chao đảo không còn chỗ nương tựa.
Người đầu ắp tay gối, là mối tình đầu, là người anh yêu và cứ ngỡ sẽ cùng nắm tay đến cuối cuộc đời. Nhưng người đó ra đi quá sớm, mang theo tất cả tình yêu thương về tinh cầu Lưu Trữ.
Người còn lại phải sống vì đứa con, dẫu mang trái tim thương tổn, dẫu đời không còn là màu hồng. Yuji là lý do duy nhất anh chưa thể gặp Mio.
Đó là câu chuyện của Takkun, trước khi biến cố xuất hiện.

“Nếu yêu thương kia trở lại anh sẽ vẫn yêu những gì còn lại….”

Câu chuyện không những mang tính nhân văn mà còn là liều thuốc hoá giải cho con tim chịu nhiều thương tổn.

Takkun đã đau khổ thế nào khi Mio qua đời. Anh tự trách mình chưa làm tròn trách nhiệm của người chồng, người cha. Takkun và Mio chưa bao giờ có tuần trăng mật đúng nghĩa. Anh cũng chưa hoàn thành lời hứa năm nào với Mio sẽ chăm sóc Yuji thật tốt.

Đau khổ của anh, càng ngày càng lớn. Dẫu có Yuji bên cạnh, nhưng Yuji là Yuji, không thể thay thế hình bóng người phụ nữ kia được.
Vả lại trong thâm tâm cậu nhóc cũng mang mặc cảm chỉ vì sinh mình là mẹ qua đời.
Ngôi nhà hạnh phúc giờ chỉ là niềm thương nhớ vô hạn. Có khi cả hai cố tỏ ra bình thường vì tin lời hứa của Mio trước khi qua đời.

“Em sẽ trở lại vào mùa mưa năm sau để xem hai cha con sống như thế nào. Khi mùa mưa kết thúc em lại đi vì không chịu được nắng”

Tưởng đùa hoá ra thật, một ngày mưa tháng 6 họ gặp một cô gái có ngoại hình giống hệt Mio. Khuôn mặt, giọng nói, tính cách đều của Mio. Ngoại trừ nàng… không nhớ chút gì về cuộc sống trước đây.

Takkun và Yuji sẽ đối mặt với điều này ra sao ?
Chỉ có thể là Takkun và Yuji mà thôi, một năm chưa đủ xóa nhòa vết thương lòng. Mio là tất cả, Mio ra đi đem theo cả một trời thương nhớ.
Khi nàng xuất hiện, yêu thương đã chết sống lại.
Kể cả khi nàng không nhớ gì ! Kể cả khi Takkun cho rằng đó là linh hồn Mio trở về từ hành tinh Lưu Trữ.
Cô gái kia nhẹ nhàng chiếm lấy sự quan tâm của bố con Takkun-Yuji, cô nhanh chóng thích nghi vai trò làm vợ, làm mẹ.

Tổn thương năm nào của Takkun và Yuji dần nguôi ngoai. Họ cùng nhau tập sự cách yêu thương, và được yêu thương. Thêm một lần nữa.
Yêu hồn ma vợ mình thì sao. Mỗi sáng anh lại được nàng chuẩn bị bữa sáng, được nghe tiếng chào tạm biệt của nàng trước khi đi làm, được hôn nàng, được hít hà mùi thơm của nàng. Với Takkun, còn gì hạnh phúc hơn thế. Những hạnh phúc thật bình dị mà lớn lao.

Có mẹ trở về từ hành tinh Lưu Trữ thì sao. Yuji lại được mẹ ráy tai, được nắm tay me, được ôm chầm lấy mẹ mỗi sáng. Thằng bé nhạy cảm và thiếu sự chăm sóc của mẹ hơn 1 năm nay rồi! Một đứa trẻ, một niềm vui thật nhỏ nhoi, đơn giản được gần mẹ thêm chút nữa. Chỉ vậy thôi.

Căn nhà lại ngập tràn tình yêu thương. Bàn tay phụ nữ khiến cuộc sống cha con Takkun – Yuji tốt hơn, vết thương lòng của họ dần phai nhạt.

link mua truyện

Homepage